XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Đoàn Trưởng Ở Trên Cao


Phan_4

Hoàn Tử nhìn mê mẫn, không kiềm được ham muốn, đưa tay sờ nó, nhưng mới giơ tay chưa kịp chạm vào thì Kỷ Lâm đã cản lại.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cậu, cười nói: “Tiểu Hắc đang ăn, lúc nó đang ăn nếu có ai sờ nó, nó sẽ nghĩ người đó giành đồ ăn của nó.”

Hoàn Tử cúi đầu liếc Tiểu Hắc đang ăn vui vẻ một cái, hơi mím môi, nhỏ giọng lầm bầm “Quỷ hẹp hòi. Ta..ta mà thèm giành ăn với ngươi hả?”

“Tiểu Hắc đói bụng lắm hả?” Nhìn chén ăn của Tiểu Hắc chỉ còn thấy đáy, Kỷ Lâm sờ sờ bụng Tiểu Hắc, thấy tròn như cái trống rồi, lấy cái chén ăn của nó đi, không để nó ăn nữa, rồi giải thích cho Hoàn Tử, “Tiểu Hắc rất đáng thương, từ nhỏ đã bị mẹ bỏ, một mình lang thang khắp nơi, ngày ngày đều ăn không đủ no. Thật sự rất tội nghiệp”

Bị mẹ bỏ sao? Hoàn Tử sững sờ nhìn Kỷ Lâm, rồi lại nhìn Tiểu Hắc đang vui mừng quấn quýt dưới chân của anh ta. Khi cậu còn bé cũng từng nghe ông bà ngoại nói, mẹ không nên giữ lại cậu.

Nếu mẹ bỏ cậu, cậu chắc cũng giống Tiểu Hắc bây giờ? Không những không đủ ăn mà còn bị dầm mưa?

Nghĩ đi nghĩ lại, đôi mắt Hoàn Tử đỏ lên, đưa tay nắm bàn chân mềm mại của Tiểu Hắc, mẹ của cậu tốt hơn mẹ của Tiểu Hắc rất nhiều.

Kỷ Lâm không chú ý tới vẻ mặt của Hoàn Tử, thấy cậu đưa tay sờ Tiểu Hắc, anh nghĩ cậu muốn chơi với Tiểu Hắc, liền bế Tiểu Hắc lên rồi đặt vào đùi của Hoàn Tử “ Vuốt ve nó đi, Tiểu Hắc rất thích người khác vuốt ve mình.”

Hoàn Tử nửa tin nửa ngờ đặt tay lên lưng Tiểu Hắc, vuốt ve hai cái, Tiểu Hắc mắt híp lại một cách thoải mái, điều chỉnh tư thế để hưởng thụ sự vuốt ve của Hoàn Tử, còn phát ra tiếng ngáy o o.

“Huấn luyện viên không có lừa gạt cháu đúng không?” Kỷ Lâm cười híp mắt, chỉ vào Tiểu Hắc đang nằm uể oải trên đùi Hoàn Tử nói: “Vuốt ve nhẹ nhàng, nó sẽ cảm nhận được sự quan tâm của cháu.”

Hoàn Tử không biết cái gì gọi là quan tâm, cũng không biết làm thế nào Tiểu Hắc cảm nhận được sự quan tâm của cậu, cậu chỉ biết huấn luyện viên bảo vuốt ve nhẹ nhàng. Nên cậu vuốt ve nhẹ nhàng hơn, quả thật cậu cảm thấy Tiểu Hắc nằm trên đùi cậu thoải mái hơn.

Không thấy tiếng ngáy của Tiểu Hắc ngừng lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn luôn luôn lạnh lùng cũng mỉm cười.

Diệp Chi hôm nay đeo mắt kiếng nên thấy rất rõ ràng, trên mặt con trai lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt.

Cảm thấy sững sờ, Hoàn Tử bình thường không thích cười, đúng hơn là chỉ xụ mặt, một mình im lặng đọc sách, thế nhưng hôm nay cùng với mèo con và huấn luyện viên chơi đùa cười hết sức vui vẻ.

Bản thân mình muốn con trai cười cũng rất khó khăn, bây giờ một người xa lạ chỉ mới quen có vài ngày thì làm được rất dễ dàng.

Trong lòng có chút không vui, cũng có chút không an tâm. Cô là một người phụ nữ, nhưng con lại là con trai đang trong giai đoạn phát triển, cũng cần có một người là đàn ông bên cạnh quan tâm. Hoàn Tử trừ khi lúc nhỏ không hiểu chuyện, sau đó thì không tìm hiểu ba cậu là ai.

Như vậy con trai không phải đang coi huấn luyện viên Kỷ như ba mình đó chứ?

Diệp Chi càng nghĩ càng thấy có lỗi với Hoàn Tử, động tác gõ chữ cũng chậm lại.

Hoàn Tử èo ăn xong, thì cơm buổi trưa ăn cũng tiêu hóa đi một ít, Kỷ Lâm lúc này bắt đầu để cậu chạy quanh võ đài vài vòng để khởi động.

Lớp học chỉ học buổi chiều đến tối, bởi vì ban ngày các sinh viên đại học phải đi học, có khi còn học thêm nữa, nên lúc này trong võ đài rất vắng, Kỷ Lâm ngồi ở trong võ đài buồn chán, mắt lơ đãng nhìn về phía Diệp Chi.

Diệp Chi không phát giác ra, chỉ cúi đầu, ngón tay lướt thật nhanh trên bàn phím. Bình thường Diệp Chi không cột tóc, nhưng hôm nay sợ vướng víu cô dùng một sợi dây da cột gọn mái tóc đen ra sau gáy, nhưng phía trước có một vài sợi ngắn không cột được đung đưa trước mặt cô.

Diệp Chi nhíu nhíu mày, nghịch nghịch sợi tóc rồi vén ra sau tai, tiếp tục gõ chữ.

Cô gái này cũng không tệ lắm, Kỷ Lâm thu hồi ánh mắt, ngón tay giật giật, chợt nhớ lại ngày đó từng cầm tay của Diệp Chi.

Tay của cô mềm mại, da trơn mịn, đầu ngón tay chạm vào giống như một dòng điện, trong nháy mắt tim anh bỗng đập thình thịch.

Không biết cầm lại có còn cảm giác như vậy hay không? Ánh mắt Kỷ Lâm lại bất chợt nhìn tay của Diệp Chi.

‘Tại sao mình lại có thể có ý nghĩ đó nhỉ?’Anh lơ đãng nhấn nhấn huyệt thái dương của mình ngẫm nghĩ. Chẳng lẽ mình đói khát đến vậy sao? Cô gái kia dù xinh đẹp, nhưng cũng đã kết hôn rồi. Tại sao mình lại có ý nghĩ kỳ quái như vậy?

Nhưng ngẫm lại chồng cô ấy chắc cũng không tốt gì. Đêm hôm đó đã trễ như vậy, còn để cô tự đi mua băng vệ sinh, hơn nữa chưa từng đưa Hoàn Tử đi học Taekwondo. Thật quá đáng!

“Kỷ Lâm…nghĩ gì thế? Hoàn Tử đã khởi động xong rồi.” Lúc Kỷ Lâm đang nghĩ miên man, giọng Bạch Kỳ vang lên ở bên tai, đem Kỷ Lâm kéo về.

Lúc này anh mới thấy đầu Hoàn Tử đầy mồ hôi. Đứa nhỏ này…không gọi dừng thì cũng sẽ không ngừng lại.

Kỷ Lâm cầm bia đá chân đến bên cạnh Hoàn Tử, “Tốt lắm, nghỉ hai phút rồi tập đá chân.” Nói xong, đưa tay lấy khăn lau mồ hôi cho Hoàn Tử.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của cậu, chợt nghiêng người hôn lên mặt Hoàn Tử một cái ‘Chụt’.

Hoàn Tử ngẩn người, lấy tay che chỗ má bị Kỷ Lâm hôn, trong nháy mắt mặt đỏ hết lên.

Kỷ Lâm thấy thế cười ha ha, rồi ôm Hoàn Tử vào lòng tha hồ nựng cậu.

Diệp Chi mặc dù ngồi một bên gõ chữ, nhưng thỉnh thoảng cũng chú ý hành động bên này, thấy Kỷ Lâm với Hoàn Tử vui vẻ như vậy cũng thấy vui mừng.

Con trai của mình, quả nhiên là người gặp người thích.

Hoàn Tử còn nhỏ, không thể liên tục vận động trong thời gian quá dài, nên luyện một canh giờ đá chân, Kỷ Lâm dẫn cậu đi xuống võ đài để cậu cùng chơi với Tiểu Hắc.

Bản thân thì đấu với Bạch Kỳ, Bạch Kỳ bị đánh gào khóc thảm thiết, đến khi Diệp Chi quay qua nhìn với ánh mắt kỳ quái anh mới dừng tay, rồi ngồi trên ghế dài nghỉ ngơi.

Anh mới đánh với Bạch Kỳ xong, đai lưng bên hông bị tuột, lộ một phần lồng ngực. Kỷ Lâm cũng không để ý, đàn ông mà, cởi trần cũng không có là gì huống chi bây giờ võ đài cũng không có ai.

Nhưng anh vô tình quên mất hôm nay Diệp Chi ở đây, hơn nữa ngồi rất gần chỗ anh đứng.

Diệp Chi đang cúi đầu chuyên tâm gõ chữ, đột nhiên cảm thấy bên cạnh xuất hiện một người, cô liếc qua bên cạnh, ánh mắt dừng trên cơ thể của Kỷ Lâm.

Trên khuôn mặt người đàn ông đẹp trai này, mồ hôi nhể nhãi, ánh mắt dời xuống rồi dừng trên bộ ngực lộ ra của anh.

Hiện tại vừa vận động xong nên bộ ngực phập phồng kịch liệt lại cực kỳ hấp dẫn.

Những cái đó cũng không là gì, cái chính là Kỷ Lâm thở từng tiếng một cứ lẩn quẩn bên tai Diệp Chi, một tiếng lại một tiếng, Diệp Chi nghe thấy mặt đỏ tới mang tai, hận mình không thể đưa tay đi chặn cái miệng của anh lại.

Diệp Chi cố gắng duy trì bình tĩnh trên mặt mình, gõ chữ nhanh hơn, để cho đại não của mình phân tâm, không thèm nghĩ đến chuyện đó nữa, nhưng lại không được.

Đau khổ mấy giây, Diệp Chi không ngồi nữa, đặt máy tính xuống ghế dài, đi vào nhà vệ sinh.

Lúc này Kỷ Lâm mới vừa ý thức được, bên cạnh mình còn có một cô gái.

Liền sửa sang đồng phục cho chỉnh tề, rồi cầm chai nước suối uống một hơi để che giấu sự bối rối của bản thân.

Nhưng lúc anh vừa mới cúi đầu, thấy cái gì đó đang phát sáng trên băng ghế ngồi, nhìn kỹ thì là máy tính của Diệp Chi.

Màn hình đang mở có một đoạn văn đang viết dở, chữ viết chằng chịt cả nửa tờ giấy. Kỷ Lâm chớp chớp mắt, nhìn xung quanh, thấy Diệp Chi chưa có dấu hiệu trở lại, Bạch Kỳ với Hoàn Tử cũng không chú ý anh, anh bị thần xui quỷ khiến thế nào lại cúi đầu đọc thật nhanh.

Tốc độ gõ chữ của Diệp Chi rất nhanh, một lát đã viết được hai ngàn chữ. Không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để Kỷ Lâm biết cô mang theo máy tính để làm gì.

Thì ra cô gái này còn viết tiểu thuyết, Kỷ Lâm khẽ nhếch miệng cười, như phát hiện ra việc gì vô cùng cơ mật. Bỗng nghe thấy tiếng đẩy cửa, Kỷ Lâm vội vàng ngồi thẳng lại, tiếp tục uống nước như không có chuyện gì xảy ra. Trong lòng lại không biết thế nào, nhớ lại mấy cái tên trong đoạn văn của cô.

Một khi biết Diệp Chi viết tiểu thuyết,Lâm rất hiếu kỳ, rất muốn nhìn một chút xem cô còn có thể tiếp tục viết cái gì. Vì vậy ánh mắt vẫn không khống chế được, thỉnh thoảng vẫn nhìn về phía Diệp Chi bên kia.

Diệp Chi hôm nay mặc áo đầm màu xanh nhạt, cổ áo hơi thấp, lúc cúi người gõ chữ, cảnh sắc trước ngực lộ ra như có như không.

Hơn nữa Kỷ Lâm cao, ngồi ở chỗ đó vừa vặn có thể nhìn được rất rõ ràng, ngay cả áo lót màu nude cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Kỷ Lâm vội vàng thu hồi ánh mắt, gương mặt có chút nóng, trong miệng khô khốc, hầu kết không tự chủ lên xuống mấy cái. Anh uống thêm vài hớp nước, ánh mắt lại không khống chế được, liếc tới ngực Diệp Chi.

“Kỷ Lâm.” Lúc đó, Bạch Kỳ bỗng gọi anh một tiếng, định bảo là Hoàn Tử nghỉ ngơi đủ rồi, có thể tiếp tục tập đá chân.

Nhưng chưa nói câu kế tiếp, Kỷ Lâm từ trên ghế dài đứng thẳng lên, hai gót chân chụm lại tạo hình chữ V, chào theo kiểu nhà binh, “Có.”

Chương 8: Hoàng tử ăn vạ

Võ đường bỗng im lặng, Bạch Kỳ một tay chống lên bàn, nhìn Kỷ Lâm như anh bị bệnh thần kinh. Qua vài giây mở miệng nói: “Kỷ Lâm…đoàn trưởng Kỷ…cậu bị bệnh hả?”

Kỷ Lâm chợt nhận ra mình đã nói lời kỳ quái, nhưng lời cũng đã nói rồi không thể thu hồi lại. Chỉ có thể ho khan hai tiếng, cố trấn định nói: “Không có việc gì, tớ đi uống nước.” Nói xong, đi thật nhanh ra ngoài.

Uống nước? Nước suối không phải đang đặt trên ghế dài sao? Thằng này mắc bệnh gì đây? Bạch Kỳ không hiểu, ngẫm lại lúc nãy Kỷ Lâm đang đứng cạnh mình bỗng đi rất nhanh.

Giống như...Lỗ tai đều đỏ, chẳng lẽ vừa xảy ra chuyện gì mình không biết? Bạch Kỳ đảo con ngươi một vòng, trong lòng bắt đầu ngứa ngáy muốn biết rốt cuộc mình đã bỏ lỡ chuyện gì.

Anh ta tò mò, Diệp Chi giống như hòa thượng lùn 2 thước với tay không đến đầu (*vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì). Nhìn bóng lưng Kỷ Lâm, vài giây sau mới chớp chớp mắt, nghe nói huấn luyện viên Kỷ là quân nhân, chẳng lẽ trong quân đội ngây ngô thời gian dài, tinh thần vẫn căng thẳng, cho nên có chút không bình thường?

Nhưng mặc kệ, chỉ cần có thể dạy Hoàn Tử tốt là được, còn lại không liên quan đến cô. Nghĩ tới đây, Diệp Chi cúi đầu, tiếp tục gõ chữ.

Kỷ Lâm nhanh chóng đi khỏi võ đài, vào thẳng phòng vệ sinh, mở vòi hoa sen, nhanh chóng xối nước lạnh lên mặt. Cảm giác nóng ran lúc nãy cũng tiêu tán bớt đi.

Bây giờ mới khiến anh cảm thấy dễ chịu một chút.

Thật là mất mặt, Kỷ Lâm lau khô mặt bằng khăn bông, tựa vào bên tường cười khổ rồi đốt một điếu thuốc. Không phải cũng chỉ là một cô gái hay sao? Có gì để nhìn? Ở trên mạng với tivi, anh đã thấy không ít.

Hơn nữa anh, anh đã cùng con gái làm một lần . Không…Không phải một lần mà là nhiều lần . Không có gì to tát. Phải bình tĩnh. Phải hết sức bình tĩnh.

Kỷ Lâm hít vài hơi khói, đè xuống cảm giác khác thường trong lòng, ở trong nhà vệ sinh tỉnh táo một lát, mới điều chỉnh lại vẻ mặt thật tốt rồi đi ra ngoài.

Vừa vào võ đài, thấy Bạch Kỳ đang khoa tay múa chân, nhìn quanh một vòng cũng không thấy Diệp Chi với Hoàn Tử.

“Hoàn Tử đâu?” Còn có Hoàn Tử mẹ. Kỷ Lâm nhìn Bạch Kỳ hỏi một câu.

Bạch Kỳ nhìn anh một cái, trả lời “Về nhà.”

“Làm sao lại về nhà?” Chẳng lẽ lúc nãy mình đã không cẩn thận nhìn cái kia, bị Diệp Chi phát hiện rồi? Không đúng, mình xác định chỉ nhìn một cái, cô sẽ không biết đó chứ?

“Học xong dĩ nhiên là về nhà.” Bạch Kỳ đưa chân nhẹ nhàng đá Tiểu Hắc một cái, nhìn Kỷ Lâm một cái, giải thích “Hiện tại cũng đã bốn giờ hơn, Hoàn Tử học đã vượt nội dung một ngày, không trở về nhà ở lại chỗ này làm gì?”

“Nhưng cậu nhóc bình thường buổi tối mới về mà.”

“Đó là bởi vì bình thường không ai tới đón nó.” Bạch Kỳ liếc mắt, “Tớ nói cậu nha, coi như đứa bé kia đáng yêu đi nữa, cũng không phải là con trai của cậu, cậu có cần thiết phải độc chiếm người ta như vậy không?”

Kỷ Lâm vội vàng lên tiếng phản bác, “Tớ nào có. Tớ. . . . . . Tớ chỉ tùy tiện hỏi một chút.” Anh thấy Bạch Kỳ định mở miệng nói tiếp, vội vàng cắt đứt lời anh ta, “Được rồi, buổi tối cậu đứng lớp nha. Tớ muốn về nhà nghỉ ngơi.”

Bạch Kỳ kêu rên một tiếng, “Không phải chứ? Lại là tớ sao?”

“Không phải cậu thì là ai?” Kỷ Lâm cầm một cái quả đấm, khóe môi khẽ nhếch lên, “Nếu không chúng ta tập luyện một chút?”

“Không cần không cần.” Bạch Kỳ vội vàng lắc đầu, “Cậu đi đi, tự tớ một mình cũng có thể dạy được.”

“Cũng không tồi.” Kỷ Lâm khẽ cười một cái, khom lưng bế Hắc Miêu lên rồi đi ra khỏi võ đài.

“Hoàn Tử, con thích huấn luyện viên Kỷ hay huấn luyện viên Bạch?” trên đường Diệp Chi dắt con trai về nhà, trong lòng suy tính kỹ càng, hỏi thẳng con trai.

Cô cảm giác Kỷ Lâm có chút không đáng tin, một người đàn ông đã hơn ba mươi, còn có thể cùng Hoàn Tử chơi chung một chỗ, không có chút chững chạc, mặc dù xuất thân là quân nhân, nghe nói còn là Thượng tá, nhưng cô vẫn không yên tâm.

“. . . . . .” Hoàn Tử nâng bước chân ngắn đi thẳng về phía trước, nhưng không trả lời Diệp Chi.

“Nói ẹ nghe một chút đi, con không quan tâm đến mẹ, mẹ sẽ tức giận đó.”

Hoàn Tử hơi mím môi, do dự, nhưng vẫn xoay xoay vặn vặn phun ra ba chữ, “Huấn luyện viên Kỷ.” (trong hán việt là ‘Kỷ giáo luyện’ 3 chữ)

Hoàn Tử đưa ra đáp án làm Diệp Chi cảm thấy kinh hãi, cô tưởng Hoàn Tử sẽ nói huấn luyện viên Bạch, bởi vì dù là đá chân hay đơn giản là chạy khởi động, đều là Bạch Kỳ dạy Hoàn Tử , mà Kỷ Lâm, theo Diệp Chi quan sát buổi trưa cũng chỉ là dẫn Hoàn Tử chơi với mèo mà thôi, Hoàn Tử tại sao lại thích anh ta hơn Bạch Kỳ nhỉ?

“Là bởi vì huấn luyện viên Kỷ chơi với con sao?”

Hoàn Tử nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ một lát, cậu không biết nói đó là cảm giác gì, chỉ là rất thích huấn luyện viên Kỷ, thích anh ta sờ đầu mình, còn thích để cho anh ta ôm mình. Coi như anh không mang theo Tiểu Hắc để cùng mình chơi, mình cũng thích huấn luyện viên Kỷ.

Hoàn Tử lắc đầu, non nớt nói: “Con thích huấn luyện viên Kỷ.”

Tính nết do trời sanh với lại cũng có duyên với con trai, Diệp Chi cũng không tra cứu, chỉ nghĩ tính tình Kỷ Lâm chắc thú vị với con trai, không nói gì nữa, dắt Hoàn Tử về nhà.

Lúc sắp đến nhà, điện thoại trong túi xách vang lên, cầm lên nhìn, là Mạnh Trường Thụy.

“Chi Chi, hôm nay có rãnh không? Anh đến thành phố C rồi.”

“Nhanh vậy sao?” Diệp Chi kinh hãi.

“Đúng vậy “ giọng nói Mạnh Trường Thụy có chút ý cười, “Nhà đã sửa xong lâu rồi, vẫn chưa tới là vì bên kia còn có chút chuyện. Sao ? Có phải rất vui mừng? Buổi tối có thời gian không? Ra ngoài ăn một bữa cơm thôi.”

Diệp Chi suy nghĩ một lát, hôm nay Hoàn Tử đã học xong Taekwondo, lát nữa quả thật không có việc gì, nên gật đầu đồng ý “Được, vậy tới chỗ cũ đi, anh đến trước chờ tôi...tôi lập tức đến.”

“Được.”

Diệp Chi cúp điện thoại, vội vàng vào nhà thu dọn đồ đạc, đã đến thời gian ăn cơm, cô không muốn làm cho Mạnh Trường Thụy đợi cô lâu quá.

Ngày hôm qua cô tan việc về nhà có mua mấy hộp hải sâm, vốn nghĩ gửi cho Mạnh Trường Thụy, nếu anh đã tới, vừa đúng có thể trực tiếp đưa anh.

Diệp Chi thích sự thoải mái, cũng không thay đồ, cầm hải sâm lên, nói với mẹ Diệp một tiếng chuẩn bị xuống lầu, mới vừa thay giày cao gót. Đã cảm thấy trên cánh tay có gì đó, cúi đầu nhìn, Hoàn Tử đang nắm thật chặt cánh tay của cô, “Mẹ, mẹ đi gặp chú Mạnh sao?”

Ba năm này, Mạnh Trường Thụy tới thành phố C không ít, cũng đã gặp Hoàn Tử nhiều lần, Hoàn Tử cũng biết anh.

“Đúng vậy, con ở nhà ngoan ngoãn, phải nghe bà ngoại với ông ngoại nha.”

“Con cũng muốn đi.” Hoàn Tử ngửa đầu nhìn Diệp Chi , trên khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng có một sự kiên quyết.

Diệp Chi bất đắc dĩ, nói “Đừng lộn xộn, mẹ đi ăn một bữa cơm rồi về ngay, con ở nhà đọc sách, mấy ngày trước mẹ mới mua cho con một bộ mười quyển sách không phải sao? Không biết chữ nào có thể hỏi ông ngoại.”

“Không.” Ai ngờ, Hoàn Tử luôn luôn nghe lời lúc này lại cố chấp, tay nhỏ bé nắm thật chặt cánh tay của Chi , giống như sợ Diệp Chi chạy mất, “Con muốn đi.”

“Mẹ là đi ra ngoài làm việc, lần sau sẽ dẫn con đi.”

“Không.” Hoàn Tử kiên quyết lắc đầu.

Mấy năm trước, đứa trẻ còn nhỏ, người thích nhất trừ mẹ chính là chú Mạnh, bởi vì mỗi lần chú Mạnh tới đều mang cho cậu món cậu thích nhất, Ice Cream, nhưng có lẽ sắp tới sinh nhật sáu tuổi, Hoàn Tử cũng hiểu được nhiều chuyện hơn.

Cậu biết chú Mạnh nhất định là muốn làm ba của cậu, nhưng cậu không muốn chú Mạnh cùng mẹ kết hôn. Như vậy cậu sẽ giống như Hắc Miêu, cơm cũng ăn không đủ no. Còn có thể vừa lạnh vừa đói té ở trên tuyết.

“Hoàn Tử nghe lời, bà ngoại tối nay làm đồ ăn ngon cho cháu nha.” Mẹ Diệp cười híp mắt đi tới, một tay ôm Hoàn Tử vào trong ngực, vừa an ủi cậu, vừa nhìn Diệp Chi nháy mắt, ý bảo cô đi nhanh một chút.

Con gái đã hai mươi tám tuổi rồi, khó khắn lắm mới có một người đàn ông tốt ở bên, Mạnh Trường Thụy, sao có thể bỏ qua được? Không thể để tiểu quỷ này quấy rối được.

Diệp Chi lặng lẽ gật đầu một cái xoay người, đang muốn rời đi, sau lưng chợt vang lên tiếng khóc nức nở của Hoàn Tử.

Đứa trẻ ở trong ngực bà ngoại hết sức uốn éo, hai cái chân nhỏ đạp loạn lên, giùng giằng muốn đi xuống, lại bị mẹ Diệp ôm thật chặt, không thoát ra được.

Vừa nóng vừa giận, chu cái miệng nhỏ, nước mắt nhất thời chảy ra như suối.

Diệp Chi quyết tâm không để ý tới cậu, cũng không quay đầu lại đi xuống lầu dưới, nhưng mới đi xuống một tầng lầu, vẫn nghe thấy tiếng khóc khàn cả giọng của con trai, giống như là bị mẹ bỏ rơi, khóc thở không ra hơi.

Diệp Chi thở dài, xoay người quay lại. Ôm con trai từ trong tay mẹ Diệp, nước mắt cho cậu, “Ngoan, đừng khóc, mẹ dẫn con đi.”

“Trời sanh cái bệnh thương người. Đứa bé nháo một lúc là hết.” Mẹ Diệp ở bên cạnh ai oán nói: “Để ý đến nó làm cái gì?”

Hoàn Tử nghe được mẹ Diệp nói như vậy, hai con tay nhỏ bé nhanh chóng ôm chặt cánh tay Diệp Chi, như con thú nhỏ ngẩng đầu nhìn chằm chằm mẹ Diệp, mắt nhỏ dài trợn tròn lên, mang theo chút sát khí.

“Cái thằng nhóc này.” mẹ Diệp tức thiếu chút nữa giơ chân, muốn đưa tay bế cậu xuống, nhưng rốt cuộc vẫn không nỡ, chỉ hung hăng đóng cửa lại, bỏ lại một câu tức giận “Hai ngươi cút hết đi.”

“Chọc cho bà ngoại tức giận rồi đó.” Diệp Chi búng nhẹ trán Hoàn Tử một cái “Lần này, mẹ nhân nhượng con một lần, lần sau không được như vậy nữa, biết không?”

Hoàn Tử liền vội vàng gật đầu, ngẩng đầu nhìn Diệp Chi cười ngọt ngào, lộ ra trên má phải lúm đồng tiền, “Dạ, mẹ.”

“Tiểu tử thúi.” Diệp Chi cũng cười.

Xuống dưới, Diệp Chi thuê xe chạy thẳng tới quán ăn cũ. Hoàn Tử ngồi cạnh cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài nhanh chóng xẹt qua, khụt khịt cái mũi, trong lòng mơ mơ hồ hồ hình thành một khái niệm: dùng khổ nhục kế đối với mẹ là tốt nhất.

Lúc bọn họ đến, Mạnh Trường Thụy chờ sẵn ở nơi đó, nhìn thấy Hoàn Tử sửng sốt một chút, vốn nghĩ là chỉ hai người gặp nhau, không ngờ còn dẫn theo con riêng.

Ngây ngẩn mấy giây thôi, thật ra Mạnh Trường Thụy cũng rất thích Hoàn Tử , cảm thấy đứa trẻ im lặng như vậy nhưng chơi rất tốt.

“Hoàn Tử, chú Mạnh thấy con lại cao thêm một chút rồi nha.” Hoàn Tử đối với việc mình cao thêm có rất nhiều ý niệm, nhiều lần lúc sinh nhật cũng nguyện, muốn nhanh lớn để bảo vệ ẹ thật tốt.

Những lời này của Mạnh Trường Thụy vừa đúng tâm tư của cậu, oán khí trong lòng đứa trẻ cũng tản đi không ít, nhưng vẫn nhìn Mạnh Trường Thụy không vừa mắt, bất kỳ ai muốn cướp mẹ của cậu đều không phải là người tốt.

Cậu học trên TV , chỉ nhìn Mạnh Trường Thụy gật đầu một cái, rồi đến chỗ ngồi cúi đầu nhìn ngón tay của mình, bất luận Mạnh Trường Thụy hỏi thế nào đều không trả lời.

Thật may Mạnh Trường Thụy rộng lượng, không cùng cậu so đo, mặc dù không thành công cùng Diệp Chi ăn bữa cơm hai người, cũng không thể nhân cơ hội lần này thổ lộ lần nữa, nhưng ít nhất cũng đã nhìn thấy người ăn một bữa cơm, không khí cũng không tệ lắm, trừ Hoàn Tử mặt lạnh không nói lời nào.

Ăn cơm tối xong, Mạnh Trường Thụy còn muốn cùng Diệp Chi đi dạo một vòng, nhưng Hoàn Tử ngồi đối diện anh lại ngáp, thỉnh thoảng còn dùng cặp mắt ướt nhẹp tội nghiệp nhìn Diệp Chi , khiến Mạnh Trường Thụy mấy lần muốn mở lời nói nhưng không thể nói ra được.

Chỉ có thể nhìn hai mẹ con Diệp Chi đi ra khỏi khách sạn.

“Đã trễ thế này rồi, để anh đưa mẹ con em về nhà, lên xe đi.” Mạnh Trường Thụy mở cửa xe, nói Diệp Chi với Hoàn Tử lên xe.

Diệp Chi định không muốn phiền toái anh ta, nhưng cửa xe người ta cũng mở ra rồi, cự tuyệt nữa thì có vẻ mình đang làm kiêu, nhìn Mạnh Trường Thụy cười cười, “Được.” Đang chuẩn bị lên xe, lại thấy Hoàn Tử bướng bỉnh, đứng im tại chỗ không chịu đi.

“Diệp Cảnh Thâm.” Diệp Chi nhíu lông mày, lần này là giận thật.

“Mẹ, con không muốn. . . . . .” Hoàn Tử quơ quơ cánh tay Diệp Chi, cầu khẩn nói: “Chúng ta tự về nhà cũng được mà.”

“Diệp Cảnh Thâm, lên xe ngay, con hôm nay như vậy thật không ngoan, mẹ rất thất vọng về con.”

Hoàn Tử mấp máy môi, mắt đỏ lên, nhưng cũng không chịu lên xe, cậu không muốn chú Mạnh đưa về nhà, không muốn chính là không muốn.

Hoàn Tử từ nhỏ sức khỏe đã yếu ớt, lại nghe lời, Diệp Chi hầu như chưa bao giờ trách mắng cậu, mỗi lần nói chuyện với cậu đều là nhỏ nhẹ khuyên bảo, nhưng lần này một chút cũng không lưu tình, lời nói nghiêm nghị, một chút cũng không có nhu hòa.

Đứa trẻ uất ức nước ở trong hốc mắt lăn qua lăn lại, cũng không nói chuyện, chỉ quật cường đứng tại chỗ, nói gì cũng không chịu lên xe. Trong lòng lại hận Mạnh Trường Thụy, nếu không phải anh ta, mẹ nhất định sẽ không tức giận với mình. Mình ghét chú Mạnh.

Diệp Chi đặt túi xách trên bả vai xuống, sắc mặt trầm xuống, đang muốn nói thêm gì nữa, bên tai chợt vang lên giọng vui mừng của Hoàn Tử, “Chú Kỷ... Chú Kỷ, chú tới đón con. Con ở đây nè.”

Diệp Chi suy nghĩ hồi lâu cũng không nhớ ra chú Kỷ là ai, theo ánh mắt Hoàn Tử nhìn lên thì thấy Kỷ Lâm.

Chương 9: Nụ hôn bất ngờ

Kỷ Lâm vừa ra khỏi võ đường thì nhận được điện thoại của một người bạn, tìm anh đi uống rượu, suy nghĩ một lát, dù thế nào đi nữa anh cũng không có bận gì, liền đồng ý.

Mấy anh em ở trong phòng bao riêng uống bia đến tận nửa đêm mới dừng lại, mỗi người một hướng đi ra khỏi khách sạn. Kỷ Lâm uống rượu ít nhất, nên ở lại cuối cùng chăm sóc mấy người uống say như chết.

Không ngờ vừa bước ra khỏi cửa thì nghe thấy có người gọi anh, Kỷ Lâm không tiếp xúc với nhiều đứa bé, trừ Tiểu Ngư ngoài ra không có người khác, lại càng không có người gọi anh chú Kỷ rồi.

Nghi ngờ quay đầu nhìn lại, vừa hay cách đó không xa nhìn thấy Hoàn Tử đang lôi kéo vạt áo Diệp Chi nhìn anh như nhìn ba của mình, muốn mở miệng nhờ lại không dám.

Kỷ Lâm nói với mấy anh em đi trước, bản thân thì đến trước mặt Hoàn Tử, cười híp mắt nói: “Ai da, Sao hôm nay lại gọi là chú vậy hả?” Mấy lần trước ở võ đài, Kỷ Lâm mất rất nhiều sức lực, Hoàn Tử cũng chỉ gọi anh là huấn luyện viên Kỷ, tối nay thế nào lại đổi thành gọi anh là chú Kỷ?

“Chú Mạnh, chú đi đi, cháu với mẹ có chú Kỷ rồi, chú Kỷ sẽ đưa cháu với mẹ về nhà.” Hoàn Tử nheo mắt lại, đứng bên cạnh Kỷ Lâm với vẻ mặt làm chuyện xấu giống nhau như đúc, nhưng người trong cuộc lại không biết.

“Diệp Cảnh Thâm.” Diệp Chi nhỏ giọng la cậu một câu, đứa nhỏ này, tại sao càng ngày càng kỳ cục, tại sao có thể tùy tiện phiền toái huấn luyện viên.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .